Thành phố nào nhớ không em, nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi, đường quanh co quện góc thông già.
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa, nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.
Một sáng nào, nhớ không em, ngày chúa nhật ngày của riêng mình
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏ người lưa chìm dưới sương mù
Qùy bên em trong góc giáo đường tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.
Ngờ đâu, giây đứt lìa đàn... Nụ hoa chưa thắm vội tàn...
Chưa vui đã sầu chia phôi... Vội đi bỏ đôi áo mới...
Ai mặc bây giờ em ơi ?
Trở lại chuyện hai chúng mình, khi em với anh vừa biết đam mê
Tình yêu tràn trề, đường mòn đêm vắng bước chân êm nhớ tên.
Tôi đi tìm bôi xóa, tình em trong mắt tôi, lời nào hai đứa nguyền, và tìm quên kỷ niệm
Men cay từng đêm, cũng chỉ đầy đọa thêm, tình nhân, tình nhân hỡi ! Chừ xin giã nhân từ.
Mưa ! Mưa rơi từng đêm, mưa triền miên trên đồn khuya, lòng ai thương nhớ vô biên.
Thương ! Anh thương ngày đó em nhìn anh mắt hoen sầu, không nói nên câu giã từ.
Mong ! Anh mong làm sao, cho tình duyên không nhạt phai, theo năm tháng thoáng qua mau.
Yêu ! Yêu em nhiều lắm, nhưng tình ta vẫn không thành, khi núi sông còn điêu linh.
Chiều nay vắng em lòng anh thấy buồn, nhớ gì cho bằng hơn nhớ người yêu
Người yêu tôi vẫn mong chờ, trọn đời trọn kiếp yêu nhau, xin em hãy nhớ đừng quên.
Rồi thời gian qua lối này, khi tay trắng tay, buồn vác lên vai.
Hành trang đường dài, vì đời nên ra mắt giai nhân cho đời.
Rồi từ đó vì cách xa, duyên tình thêm nhạt nhòa.
Rồi từ đó chốn phong ba, em làm dâu nhà người,
Âm thầm anh tiếc thương đời... Đau buồn em khóc chia phôi...
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui...
Cơn mưa nào không dứt, buồn riêng ai chẳng phai
Lời nào không chuốt chải, tình nào luôn thắm hoài.
Tôi không giận em, nhưng tiếc buồn tơ duyên
Tầm tay nào tôi với, tình ta cách xa rồi...