Ngày nhỏ, mẹ hay ốm đau nên tôi được gửi về nội nuôi. Gia đình có tiếng uy tín, khá giả cả một vùng; vì thế tôi được cưng chiều rồi sinh hư; lớp hai đã biết trốn nhà đi chơi bida thâu đêm, để nội ở nhà một mình âu lo. Khi lên lớp năm, nội đưa tôi về với ba mẹ vì thấy không đủ khả năng dạy dỗ tôi được nữa.
Do thương tôi từ nhỏ đã phải sống xa cách, ba mẹ muốn bù đắp bằng cách cho tiền khi tôi cần, dù con số tôi xin có thể là khá lớn.
Nhưng sau đó vì tôi nhiều lần trốn học, ăn chơi lêu lổng nên ba mẹ không còn cho tôi tiền nữa. Trong lúc bí bách, tôi ăn cắp tiền trong gia đình; tôi còn mượn xe máy người ta đi cầm cố. Có một lần, tôi đã bán luôn chiếc xe vừa mượn được, thế là tôi bị công an bắt.
Vào tù khi mới vị thành niên
Trở thành nỗi ê chề của ba mẹ, dù khi bị bắt tôi là trẻ vị thành niên phạm tội, nhưng ba đã chọn hạ sách là “can thiệp” để tôi có thể ngồi tù với hi vọng tôi sẽ ăn năn hối cải.
Ấy thế mà, chín tháng ở tù không làm tôi động tâm. Tôi không những không thay đổi, còn trở nên xấu tệ hơn.
Năm mười chín tuổi, tôi không thích nói nhiều; chỉ dùng vũ lực, đâm chém để xử lý công việc. Dù là ruột thịt mà nói không vừa ý, tôi liền cầm dao rượt đuổi. Vì thế mà tôi trở thành một kẻ đáng sợ, không ai dám đụng đến nữa.
https://suckhoe.me/hanh-trinh-den-voi-phat-phap-cua-mot-giang-ho-khet-tieng/