Từ nhỏ cơ thể tôi đã yếu ớt, thường xuyên nhức đầu, chóng mặt, nên lúc nào tôi cũng uể oải thiếu sức sống. Tôi rất buồn mình vì không có được sức khỏe bình thường như người khác. Những cơn đau đầu dường như mỗi ngày đều ghé thăm tôi. Mỗi lần đau, tôi rất khó chịu bức bối nhưng lại bất lực chẳng biết làm gì. Có khi đau quá, tôi bật khóc, thấy mình sao quá bất hạnh. Gia đình không khá giả nên tôi cũng không chạy chữa, cứ sống chung với cái thân thể mệt mỏi như thế đến tận mười mấy năm.
Đến năm học lớp 10, đột nhiên tôi cảm thấy đau nhói ở gần xương sống, phía bên phải. Sau đó chân tôi bị co rút, tôi có làm thế nào cũng không thể duỗi thẳng chân ra được. Hoảng loạn, tôi chỉ biết khóc. Hết giờ học, tôi về nhà kể với gia đình. Mẹ tôi chở tôi đi chích thuốc. Chích thuốc xong rồi thì chân thẳng ra được và cũng bớt đau, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ chứ không khỏi hẳn.
https://khaimo.com/thoat-khoi-28-nam-benh-tat-giay-vo/