2.- THẤT-TÌNH, LỤC-DỤC, TAM-THI, CỬU-CỔ
NGƯƠN THẦN, THỨC THẦN;
CHƠN TH N & GIẢ TH N
TTTT, Đàn 1er Octobre 1936
Ngày 16 tháng 8 - Bính Tý
ĐỨC CAO-ĐÀI THƯỢNG-ĐẾ giáng điển:
THI
CAO ban Đạo-Lý rỗi nhơn gian,
ĐÀI cảnh Lạc-Tâm kỷ tải nhàn;
THƯỢNG chấp tài năng quy thống nhứt,
ĐẾ dân Minh-Đức Thiện-Tâm năng.
Chào các con.
HỰU
Bao lần giáng thế cực lòng CHA,
Thương nỗi đoàn con bỏ phép nhà;
Đạo-Đức buông trôi ngoài trí não,
Bực mình nên phải giáng lần Ba.
Ba phen dạy biểu mấy muôn xe,
Khuyên nhủ người đời chẳng chịu nghe,
Đổ máu cứu nguy hồn chủng loại,
Nhưng người độc ác thật không dè!
Dè đâu nước đã ngập tràn then,
Sóng gió vùi chôn mịt tối đen;
Xông chiếc thuyền từ ra cứu độ,
Trách đời sao cứ chịu ngu hèn?
PHÚ
Đời mạt hậu nên Phật-Tiên đồng giáng thế,
Đem Chơn-Truyền mà phổ tế mấy triệu ức sanh linh,
Cuộc dinh hư tiêu trưởng, nào là người trí huệ thông minh sao chẳng chịu bươn bả đem mình ra khỏi?
Ôi! Trò đời thấy thêm chán, chỉ tranh hay giỏi, ấy mà gọi rằng khôn;
Mấy muôn thu trí hóa lấp chôn, làm mờ ám điểm Linh-Hồn, khó bảo tồn cho cơ thể.
THI
Thể phách tinh anh kẻ thoát trần,
Nương về cõi Thánh, ẩn tu thân;
Cổi rồi xác thịt muôn vàn nhẹ,
Hạnh phúc Đạo hưng có mấy lần?
Giờ hôm nay, Thầy thấy các con có chí nhiệt thành, nên chi Thầy giáng minh Lý-Đạo mà thức tỉnh chúng sanh trong giấc mộng. Các con phải biết rằng:
“Cái điểm Linh-Quang rất quý báu, các con không lo mà dồi luyện cho tinh ba thì rất là uổng!”
Đời của các con chi là vinh diệu, an vui? Đời đáng thị, đáng khinh mà các con mãi chôn mình trong vũng tanh hôi, ao nhơ bẩn. Các con vì phong trần đưa đẩy, bởi mang xác thịt nặng nề, khó bề day trở, điểm Linh-Hồn các con nhập vào xác thịt bị Hậu-Thiên che lấp, Ngũ-Trược chận đè, không tu luyện khó mong thoát ra cho khỏi [bởi mang xác thịt]. Mà hễ mang xác thịt nặng nề nầy, tránh sao khỏi Thất-Tình, Lục-Dục sai khiến?
Than ôi! Trong cơ thể con người vì bị Thất-Tình cám dỗ, Lục-Dục khiến sai, càng ngày lại yếu ớt, tuy Nguơn-Thần sáng suốt, ưa thanh tịnh Vô-Vi; nhưng bởi có Thức-Thần nên mới hay động tác. Mà Nguơn-Thần thì thất chánh, còn Thức-Thần lại đương quyền làm Chủ Nhơn-Thân, nên ưa sự nầy, muốn việc kia, lăng xăng rộn rực, không cần Đạo-Đức, chẳng kể Tinh-Thần, chỉ chuộng thỏa thích lòng vui của nó; nên nhiều khi nó giục con người làm chuyện quấy, điều hư, xấu xa đê tiện, mà hễ nó sai khiến đặng thì nó lại còn khiến mãi không thôi. Nó chác lòng ác đức, gây chuyện bất lương, mà con người chỉ dua theo nó mãi.
Nó lại có Quỷ Thất-Tình phụ sự, Ma Lục-Dục giúp tay, nên chi mới có tội lỗi, mà hễ có tội lỗi phải chịu đọa đày trong vòng quả báo.
Thất-Tình, Lục-Dục là mối loạn hằng ngày ở trong Tâm Trí, khôn phương trừ khử. Một đám giặc liệt cường tài trí, đánh phá ruồng trong núi cao, non thẳm còn dễ trừ dẹp đặng; chớ mối loạn nơi Tâm khó mà diệt đặng cho yên, nhứt là Ma Lục-Dục: “Nhãn, Nhĩ, Tĩ, T