Tôi nghèo, Em cũng chẳng cao sang,
Tay trắng cùng nhau, dệt mộng vàng,
Hôn lễ nghèo nàn, Em chỉ ước,
Cập áo thêu hoa, khỏi bẽ bàng.
Tôi với nàng, hai đứa nguyền yêu nhau,
Tha thiết từ đây, cho đến ngày bạc đầu,
Để giao ước, Tôi trao Nàng nhẫn cưới,
Em cũng tặng Tôi, khăn hồng thêu cành hoa mai.
Tôi vốn nghèo, Em cũng chẳng cao sang,
Tay trắng cùng nhau, Hai đứa dệt mộng vàng,
Ngày hôn lễ, Em không đòi châu báu,
Mơ ước một đôi, áo thêu để nhớ chuyện đầu.
Ngờ đâu, giây đứt lìa đàn,
Nụ hoa, đang thắm vội tàn,
Chưa vui, đã sầu chia phôi,
Vội đi bỏ đôi áo mới, Ai mặc bây giờ Em ơi ?
Tôi thẫn thờ, nghe tiếng hàng thông reo,
Thương quá là thương, khi nắng ngã về chiều,
Nhìn đôi áo, Tôi thương về dĩ vãng,
Nhưng vẫn còn trông thấy Em mặc lễ tơ hồng.