Liên Khúc: Nỗi Lòng Người Đi; Căn Nhà Ngoại Ô; Căn Gác Lưu Đày; Cõi Buồn
Ca sĩ: Lâm Nhật Tiến; Đan Nguyên; Quốc Khanh
Sáng tác: Anh Bằng
Sản xuất: Asia AsiaDVD62 (2009)
[Nỗi Lòng Người Đi]
Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu
Bao nhiêu mộng đẹp yêu đương thành khói tan theo mây chiều
Hà Nội ơi, nào biết ra sao bây giờ
Ai đứng trông ai ven hồ khua nước trong như ngày xưa.
Tôi xa Hà Nội năm em mười sáu xuân tròn đắm say
Đôi tay ngọc ngà dương gian, tình ái em đong thật đầy
Bạn lòng ơi, ngày ấy tôi mang cây đàn
Quen sống ca vui bên nàng nay khóc tơ duyên lìa tan.
[ĐK:]
Giờ đây biết ngày nào gặp nhau
Biết tìm về nơi đâu ân ái trao nàng mấy câu
Thăng Long ơi, năm tháng vẫn trôi giữa dòng đời
Ngậm đắng nuốt cay nhiều rồi
Hồ Gươm xưa vẫn chưa phai mờ.
Hôm nay Sài Gòn bao nhiêu tà áo khoe màu phố vui
Nhưng riêng một người tâm tư sầu lắng đi trong bùi ngùi
Sài Gòn ơi, mộng với tay cao hơn trời
Tôi hái hoa tiên cho đời để ước mơ nên đẹp đôi.
[Căn Nhà Ngoại Ô]
Tôi ở ngoại ô, một căn nhà xinh
Có hoa thơm trái hiền
Cận kề lối xóm, có cô bạn thân
Sớm hôm lo sách đèn.
Hai đứa chưa ước hẹn lấy một câu
Chưa nghĩ đến mai sau
Nhưng đêm thức giấc ngỡ ngàng
Nghe lòng thương nhớ biết rằng mình yêu.
Khi hiểu lòng nhau
Thời gian gần gũi đã qua đi mất rồi
Nào còn những phút
Hái hoa vườn trăng suốt đêm chung tiếng cười.
Tôi bước theo tiếng gọi những người trai
Tha thiết với tương lai
Tôi xa ánh sáng phố phường
Xa người em nhỏ lên đường tòng chinh.
[ĐK:]
Là chinh nhân tôi bạn với sông hồ
Tình yêu em tôi nguyện vẫn tôn thờ
Và yêu không bến bờ
Niềm tin là một ngày mai
Non nước chung một màu cờ.
Rồi hôm nao tôi về ghé thăm nàng
Ngoại ô đây con đường tắm trăng vàng
Mà sao không thấy nàng
Tìm em, giờ tìm ở đâu
Sao không gắng đợi chờ nhau.
Tôi hỏi người quen
Nàng nay là nữ cứu thương trên chiến trường
Dặm ngàn sóng gió
Biết sao nàng vui dấn thân trên bước đường.
Tôi đứng nghe gió lạnh giữa màn đêm
Thương xé nát con tim
Em ơi, trái đất vẫn tròn
Chúng mình hai đứa sẽ còn gặp nhau.
[Căn Gác Lưu Đày]
Đêm trắng đêm ta nằm trong căn gác lưu đày
Một mình thôi mồ hôi lạnh buốt đôi vai
Ta gọi ta vực sâu đắng cay
Ta gọi em nét mi xanh dài, nét môi son đầy
Một lần rồi hết từ đây.
Hôm thứ hai ta vùi thân vào trong lam lũ
Thứ ba nghe nhục vinh
Thứ tư qua thật nhanh
Thứ năm ôi buồn tênh
Thứ sáu đi rồi thứ bảy về
Chủ nhật nằm ôm gối chăn não nề.
[ĐK:]
Còn gì đâu ngoài linh hồn rách tả tơi này
Tình bỏ ta như một sớm chim đi bỏ hàng cây
Còn gì đâu ngoài mảnh đời trắng bàn tay này
Mất hết rồi không còn gì để mà nhớ hôm nay.
Đêm trắng đêm ta nằm ru căn gác lưu đày
Người bỏ ta ngàn cơn giông bão chưa qua
Xin thời gian vùi chôn xót xa
Cũng đành thôi đớn dau lâu dài, xót xa cho đời
Rồi cũng qua đi kiếp này.
[Cõi Buồn]
Mùa Thu nơi đây
Buồn hơn mùa Thu Sài Gòn nhiều
Nhìn Thu lá bay
Không thiết tha giống Sài Gòn nhiều